Sẽ ra sao nếu chúng ta phải đứng trước những điều mình thấy sợ hãi? Liệu ta có nhắm tịt mắt lại và trốn tránh nó như bạn Mắt Nhắm Tịt đã áp dụng đối với môn Tiếng Việt không?
Mắt Nhắm Tịt đương nhiên không phải tên là Mắt Nhắm Tịt, chả ai lại đặt một cái tên kỳ cục như vậy cả. Nhưng vì bạn ấy cứ nhắm tịt mắt lại chán nản với môn tiếng Việt, nên mọi người gắn cho bạn ấy cái tên như vậy.
Mắt Nhắm Tịt nổi tiếng với “khả năng viết văn dở ẹc”, sợ các bài tập Tiếng Việt và ghét các bài văn mẫu. Với các bài văn miêu tả thì thật là thảm họa, vì bạn ấy chẳng thấy điều gì hấp dẫn để tả cả, lại còn rất khó khăn trong việc tìm từ ngữ nữa chứ.
Vậy là để giải quyết vấn đề này, mẹ đã cho Mắt Nhắm Tịt được nghỉ học 10 ngày, nhưng trong 10 ngày đấy, ngày nào cũng phải mở mắt ra 10 phút, ghi lại những gì mình ngắm nhìn được và giao nộp cho mẹ.
Thế là mỗi ngày trôi qua, Mắt Nhắm Tịt đều mở to mắt, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh vốn bình thường rất nhàm chán với bạn ấy và phát hiện ra biết bao nhiêu điều thú vị. Khi nhìn vào chiếc gương, Mắt Nhắm Tịt tưởng tượng ra đó là cánh cửa bước vào thế giới robot sắc màu, trong chiếc hộp bút lại là thế giới của cư dân xứ bút chì và xứ tẩy.
Rồi bạn ấy nhớ đến miền quê khi mùa hè về chơi với ông bà nội, nơi có không khí mát lành và cánh đồng ngô rộng mênh mông. Lúc thì tưởng tượng về thế giới nhỏ xíu bên trong một giọt nước, lúc thì đi theo tấm bản đồ tự vẽ khám phá đất nước mình, lúc lại ngắm nhìn thành phố đang sống từ trên sân thượng của nhà ông bà ngoại.
Cứ thế, 10 ngày trôi qua thật nhanh chóng, bạn Mắt Nhắm Tịt cuối cùng đã tìm ra bí kíp riêng để đối phó với môn tiếng Việt khó nhằn ở trường.