Giống như trong đêm tối, bạn loạng choạng bước đi, chân giẫm vào đinh, gây ra tổn thương nặng nề.
Nhưng nếu lần sau, khi đi qua lại chỗ đó, trên tay bạn có cây đèn dầu hay đèn pin chiếu sáng, bạn sẽ tránh được cây đinh nhọn hoắt đó.
Vô thức chính là bóng tối trong ví dụ trên.
Và ý thức chính là ngọn đèn ấy.
Khi hành xử với vô thức, bạn dễ dàng trở nên nóng giận, lo lắng, sợ hãi, dục vọng dễ dàng trỗi dậy, một cách rất bản năng... Bởi vì tất cả chúng ta đều là nô lệ của ký ức, ký ức nằm trong vô thức. Bạn hoàn toàn bị điều khiển bởi vô thức. Khi bạn mất đi ý thức của mình, bạn có thể hành xử theo cách khá điên rồ, thật sự điên rồ... Giá mà bạn biết được bạn điên rồ như thế nào!
Vậy nên, một bí quyết vô cùng quan trọng, là hãy đưa mọi thứ vào vùng ý thức. Để ánh sáng của ý thức soi rõ, tỏ tường. Nếu hành xử một cách vô thức, bạn có thể trở nên vô cùng “xấu xí”, nghiệp cũ chưa chuyển hóa xong, nghiệp mới đã tạo tác thêm.