Thưởng trà của người xưa không đơn giản chỉ là uống trà, mà còn là một nét tinh tế, cảm nhận từng vị của trà, nhâm nhi chén trà mà tương tư về kiếp nhân sinh, thưởng và bình phẩm về một tác phẩm hội họa, đàm thoại đôi điều về lời dạy của cổ nhân, đôi khi tức cảnh sinh tình mà đưa ra câu đối, hoặc vì ngẫu hứng mà nghe đàn tì bà hay cổ cầm…
Một ấm trà thơm, một quyển sách nhỏ, trải qua nhiều thiên niên kỷ với năm tháng chất chồng, ấy vậy mà những con chữ năm nào vẫn cố nhiên xúc chạm được đến nơi sâu thẳm tận đáy lòng của khách thời nay, để rồi từ đấy, chính những con chữ ấy dẫn dắt chúng ta tìm đến xúc chạm vào những bánh trà mang linh hồn của nghìn năm cũ, để ngẩn ngơ trước một làn hương thoang thoảng đến từ trong không gian của cái thuở văn minh rực rỡ Đại Đường. Nhân loại gặp nhau trong một chén Trà, ai không cảm nhận được sự nhỏ bé trong những điều lớn lao của chính mình thì sẽ khó mà nhận ra được sự lớn lao trong những điều nhỏ bé của người khác.