Phải thú nhận rằng tôi đã hết sức kinh ngạc trước hiệu quả thực hành từ những lý thuyết mà Holmes đã vận dụng. Tôi thấy kính nể tài phân tích của anh hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn còn một chút hoài nghi rằng tất cả câu chuyện này đã được Holmes lên kế hoạch từ trước để qua mặt tôi. Nhưng Sherlock Holmes làm thế với tôi để làm gì? Tôi thực sự bó tay, không lý giải được. Quay lại nhìn, tôi thấy anh đã đọc xong bức thư, đôi mắt mơ màng và khuôn mặt bộc lộ sự tập trung cao độ.
– Làm thế quái nào mà anh đoán được điều đó nhỉ? – Tôi hỏi.
– Đoán cái gì, anh bạn? – Holmes hỏi giọng châm biếm.
– Đoán anh chàng lúc nãy là một viên lính thủy đánh bộ đã nghỉ hưu.
– Tôi không có thời gian lãng phí cho những việc vặt vãnh như vậy. – Holmes đột ngột nói, rồi vội cười và dịu giọng. – Xin lỗi vì đã gắt gỏng, nhưng tại anh vừa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Vậy là anh vẫn chưa nhận ra người đưa thư trước đó là một viên lính thủy đánh bộ à?
– Thật sự là tôi không biết.
– Đối với tôi, việc biết được điều đó dễ hơn việc giải thích vì sao tôi lại biết. Anh có thể thấy rất khó khi phải chứng minh rằng hai cộng hai bằng bốn, nhưng dù sao anh vẫn bị thuyết phục. Ngay lúc anh ta còn ở bên kia đường, tôi đã nhìn thấy một hình xăm mỏ neo to trên mu bàn tay anh ta và nó gợi cho tôi nghĩ ngay đến gì đó liên quan đến biển. Rõ ràng anh ta có dáng vẻ của một quân nhân và nhìn hơi đạo mạo nên chắc chắn trước đó đã từng làm vị trí chỉ huy. Anh có nhớ cái mũ anh ta đội và cách anh ta vung gậy không? Một người đàn ông trung niên, rắn rỏi, đáng kính, can đảm: tất cả những thứ đó khiến tôi nghĩ đó là một cựu trung sĩ.